Để tranh cử Tổng thống, một ứng viên sẽ phải lập ra cả một chiến dịch công phu, với hàng loạt buổi thuyết trình, tiếp xúc cử tri và những chuyến đi vận động hành lang. Nhưng William McKinley lại là một trường hợp ngoại lệ khó tin. Ông là người đầu tiên đắc cử mà chưa một lần phải rời khỏi ngôi nhà của mình.
Vào năm 1896, với tư cách là ứng viên tranh cử Tổng thống đại diện cho Đảng Cộng Hòa, William McKinley phải cạnh tranh trực tiếp với William Jennings Bryan, ứng viên Đảng Dân Chủ đến từ thành phố Nebraska.
Trước khi nhậm chức, Bryan đã tuyên bố rằng ông sẽ tổ chức chiến dịch tranh cử của mình bằng một chuyến đi tàu hỏa xuyên qua các bang của nước Mỹ. Điều này gây ra sự bất ngờ lớn tới McKinley, buộc ông cùng cộng sự phải đề ra một chiến thuật khác thật sự sáng tạo.
McKinley, năm 1865, ảnh chụp sau khi cuộc Nội chiến kết thúc.
Đó là lúc ông Mark Hanna – giám đốc chiến dịch tranh cử cho McKinley, quyết định đề xuất sẽ tranh cử trên một chiếc tàu hỏa tương tự, có báo hiệu dừng bằng còi. Nhưng phản ứng của McKinley lại trái ngược hoàn toàn với những gì Hanna mong muốn. “Không đời nào. Tôi thà chơi trò đu lộn trên dây với mấy vận động viên chuyên nghiệp hơn là đứng lên phát biểu công khai đối đầu với Bryan”. “Tôi muốn ở lại đây (thành phố Canton, bang Ohio) và thực hiện tất cả công việc tranh cử cần thiết”.
Một trong những nguyên nhân tác động đến quyết định có phần “kỳ lạ” trên có thể là bởi vì sức khỏe của bà Ida, vợ của ông McKinley. Chỉ trong vòng 2 năm, Ida đã mất đi 2 cô con gái, chính điều này khiến sức khỏe của bà giảm sút nghiêm trọng. Dần dần, Ida xuất hiện triệu chứng của bệnh động kinh, thậm chí bà đã từng bị một cơn co giật ngay tại chính buỗi lễ nhậm chức của McKinley với tư cách là Thống đốc bang Ohio. Kể từ đó, Ida luôn phải sống dựa hoàn toàn vào sự chăm sóc của McKinley.
Một trong những nguyên nhân tác động đến quyết định có phần “kỳ lạ” trên có thể là bởi vì sức khỏe của bà Ida, vợ của ông McKinley.
Tất cả những lý do trên khiến McKinley cùng đồng sự phải nghĩ ra một phương thức tranh cử mới nhằm đối phó lại chiến dịch vận động bằng tàu hỏa của Bryan. Lúc này, ông bắt đầu liên tưởng tới Benjamin Harrison, một chính trị gia đã từng tổ chức nhiều cuộc gặp mặt cử tri tại chính ngôi nhà của mình ở Indianapolis vào đợt bầu cử năm 1888. Thêm vào đó, bản thân McKinley cũng từng được người dân chào đón nồng nhiệt theo cách tương tự vào hồi tháng 6.
Đó là khi ông chính thức được tín nhiệm trở thành ứng cử viên Tổng thống đại diện cho Đảng Cộng Hòa. Khi tin về chiến thắng của ông được điện báo về, toàn bộ cư dân thành phố Canton như phát điên lên. Hàng ngàn người hò reo và tổ chức đến tận sân vườn nhà của McKinley để ăn mừng chiến công ấy.
Rutherford B. Hayes chính là cố vấn của McKinley trong suốt thời kỳ Nội chiến lẫn những năm sau đó.
Và quyết định cuối cùng cũng được đưa ra. Thay vì phải di chuyển hết bang này đến bang khác, McKinley lựa chọn sẽ ở nhà tiếp đón các cử tri tới. Thực tế là rất nhiều người đã xuất hiện.
Nhiều chuyến tàu chở đầy các cử tri dồn dập tới Canton để họ có thể được tận mắt tiếp xúc với ứng viên mà mình ủng hộ. Tất cả đều mang trong mình cảm giác hân hoan, tận hưởng không khí của ngày bầu cử bằng việc diễu hành trên đường phố, thậm chí mời cả ban nhạc tới biểu diễn.
Vợ chồng William và Ida McKinley chụp ảnh cùng với các thành viên của “Phái đoàn hoa” tới từ thành phố Oil City, Pennsylvania.
Các buổi gặp gỡ cử tri đều rất đa dạng và phong phú về thành phần tham dự. Có cả các cựu chiến binh, nhóm nữ quyền, nhưng đôi khi có cả các phái đoàn đặc biệt hơn, chẳng hạn như hội những người trồng bí đỏ, hội yêu thích ca hát hay hội những người luôn lạc quan. Tất cả đều chỉ nhằm mục đích tạo dựng một hình ảnh ứng viên McKinley trở nên đời thường và gần gũi với công chúng hơn, đối lập hoàn toàn so với vẻ khoe mẽ trịnh thượng của Bryan.
Khi tới thăm nhà McKinley, các cử tri sẽ được bố trí chỗ ngồi ngay tại sân vườn phía trước. McKinley sẽ bước ra trước hiên nhà và nghe từng nguyện vọng của từng cử tri một. Ông sẽ phản hồi một cách ngắn gọn từng yêu cầu của từng người.
Lẽ dĩ nhiên ông cũng sử dụng một thủ thuật nhỏ, đó là trước khi gửi thư mời từng phái đoàn cử tri tới buổi gặp gỡ tiếp xúc, họ buộc phải gửi trước 1 bản thảo nội dung các câu hỏi cần được McKinley giải đáp. Vốn không phải là một người có khả năng thuyết trình giỏi, McKinley sẽ cẩn thận nghiên cứu từng bản thảo một, trước khi gặp gỡ trực tiếp người dân.
Tổng chưởng lý Melville Fuller đọc lời tuyên thệ trong ngày William McKinley chính thức nhậm chức tổng thống Mỹ.
Sau khi bắt tay và cảm ơn từng cử tri một vì đã dành sự ủng hộ cho mình, McKinley mời họ đi tham quan căn nhà của mình. Các cử tri sẽ ra về bằng cửa sau và trở lại sân ga trước khi quay trở về nhà. Thường thì mỗi buổi tiếp xúc cử tri như thế này, McKinley sẽ làm việc từ sáng tới tối, thực hiện khoảng hơn 300 bài thuyết trình, trong khi đội ngũ nhân viên của ông sẽ phát những tập sách nhỏ tới từng cử tri tham dự.
Tổng thống Mỹ McKinley cùng toàn bộ nội các chính phủ, ảnh chụp năm 1898.
Chiến dịch tranh cử ngay tại nhà này của McKinley hiệu quả không kém gì chuyến tàu xe lửa của Bryan. Tổng cộng có tới 750 nghìn người đã tham dự những buổi tiếp xúc cử tri tại nhà của McKinley. Và mặc dù Bryan đã cố gắng hết sức, di chuyển một quãng đường dài tới 18 nghìn dặm (tương đương hơn 23 nghìn km) trong suốt những tháng trước khi diễn ra đợt bầu cử năm 1896, ông này vẫn không thể đánh bại nổi McKinley.
Thậm chí, tới đợt bầu cử năm 1900, McKinley một lần nữa lại đánh bại Bryan để tái đắc cử Tổng thống. Tuy vậy, lần này ông lại có được sự giúp đỡ rất lớn từ người cộng sức đắc lực của mình, Theodore Roosevelt – người sau này kế nhiệm chính vị trí Tổng thống Mỹ của McKinley.
Nguồn: The Vintage News
COMMENTS